Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Này,em có biết không?



Này,em có biết không?anh thích kem lắm đấy!Vì cái cách em nói "Chào anh" mà môi vẫn dính đầy kem.Mất lịch sự quá chứ còn gì?Nhưng có ai ngờ được,đó lại là câu nói mở đầu cho câu chuyện đầy phiêu lưu của chúng mình...?

Này,em có biết không?anh chẳng làm như thế bao giờ!Vậy mà anh lại "liều mạng" gửi mẩu giấy nhỏ cho một cô gái chưa từng quen biết..."nháy máy qua cho anh,em nhé!" rồi hồi hộp chờ đợi cả đêm...

Này,em có biết không?đôi lúc anh ghét em lắm ấy!Vì cái cách nói chuyện của em rất "lấc cấc" và "xấc xược",thỉnh thoảng làm anh sôi máu muốn điên lên...nhưng rồi tự nhủ "đằng nào thì mình cũng đâu có gặp cô ta?"

Này,em có biết không?đôi lúc anh gọi cho em rồi ôm đàn và hát.Lúc ấy anh đang rất buồn,buồn thật sự,muốn một người nào đó nghe anh hát,cũng như trải lòng mình.Vậy mà chỉ có em,một người ở xa nhất,kiên nhẫn nhất...!

Này,em có biết không?Anh đã phì cười về những tấm hình của anh trên blog của em.Thật là lạ,em chưa từng xin phép cơ mà...?!

Này,em có biết không?Ngày em vượt biết bao đường xa tới thăm,để hoàn thành một lời hứa với anh cũng là lúc anh mơ hồ biết rằng mình sắp "phá bỏ" một lời hứa-của anh-với chính bản thân mình - rằng - "sẽ không YÊU thêm một lần nào nữa"!

Này,em có biết không?khoảng thời gian bên cạnh em.Anh cứ phải luôn "chiến đấu",với lý trí và tình cảm,với bản thân,với những suy nghĩ,đắn đo về tương lai của mình,thậm chí cả những tin đồn về hai ta nữa.Nhưng thực ra thì điều ấy anh không quan tâm,khó khăn nhất chính là "chiến đấu" với đôi mắt của em...cách mà em nhìn anh thật khó có thể diễn tả hết bằng lời!Anh nhớ đôi mắt ấy!

Này,em có biết không?anh thích nghe em kể chuyện về gia đình và bạn bè mình...Chuyện về "Boa",về "Móa" về chị gái,về anh trai hiền lành ngốc nghếch,chuyện về đứa bạn thân từ khi mới bước vào trường.Lúc ấy,anh hiểu rằng - em không nói dối...!

Này,em có biết không?anh sẽ không bao giờ quên được hình ảnh em luống cuống giặt và gấp quần áo cho anh ,hình ảnh em lúng túng vụng về lúc nấu ăn,hình ảnh em chống cằm ngồi dưới hàng ghế khán giả và mỉm cười...

Này,em có biết không?anh sẽ không bao giờ quên được phản ứng của em khi anh lắc đầu nói "Không cải tạo được đâu...".Anh sai,anh sai rồi!Chẳng có gì là không được mà,phải không em?

Em à,em có biết không?khi em lên xe và không dám quay lại nhìn anh thêm một lần nữa,là lúc anh hiểu,hiểu rằng có lẽ sẽ còn rất lâu chúng ta mới được gặp lại nhau,hoặc... không bao giờ...!Không sao,em ạh,vì anh đã thấy được điều đó từ trước khi dám nói "anh yêu em".Điều đó không quá quan trọng,không quan trọng như cuộc sống của em từ trước khi gặp anh vậy!Điều anh quan tâm nhất và quan trọng đối với anh nhất,đó là khi em thật lòng nói "EM YÊU ANH"

Này,em có biết không? ANH YÊU EM NHIỀU LẮM ĐẤY!

tuandunguyen

2 nhận xét: