Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Màu áo xanh...




Thế là hết...Thế là đã hết cái ngày em khoác trên mình tấm áo xanh màu lá.Tạm biệt bộ quân phục thân yêu.Em tốt nghiệp rồi.Em không còn là lính nữa,em không còn là "chú bộ đội hát" của ai đó nữa.
Ngày đọc quyết định tốt nghiệp,em mặc trên mình bộ quân phục xanh,hàm học viên đỏ và tiết nhạc sáng lung linh.Nghe đến tên mình,em ngẩng cao đầu,nghiêm trang bước lên trước cờ...

Ngày ấy,qua những câu chuyện kể của ông nội.Em mơ ước được trở thành chú bộ đội,với ngôi sao lấp lánh trên mũ,tay bồng súng bảo vệ Tổ quốc...

Rồi một ngày,ước mơ ấy cũng một phần thành hiện thực khi em nhận giấy báo trúng tuyển : "trường Đại học văn hoá nghệ thuật Quân Đội".Nay,em cũng là chú bộ đội,cũng áo màu xanh lá mạ,cũng ngôi sao sáng lấp lánh trên mũ,nhưng trên tay em giờ là chiếc micro chứ không phải cây súng như ngày nào em mơ ước...

Bốn năm trôi qua nhanh như chớp mắt vậy.Mới ngày nào là tân binh, bộ quân phục số nhỏ nhất còn xắn gấu.Mới ngày nào xếp hàng xuống bếp ăn cơm.Mới ngày nào mắt nhắm mắt mở lúc báo động đêm,bị ăn tát nổ đom đóm mắt.Mới ngày nào gấp chăn vuông còn gượng,chỉ huy cho chạy lòng vòng quanh sân trường "thị uy".Mới ngày nào "tập toẹ" ôm đàn guitar ngồi hành lang KTX.Mới ngày nào tập luyện thanh i a i ô mỗi sáng.Mới ngày nào cùng bạn bè túm tụm,đứa chơi trống,đứa thổi kèn,cùng đố nhau tập đọc "nòng nọc"...Ừ,thế là qua hết rồi!

Nhanh quá,sao nhanh đến vậy nhỉ?Giờ đây em đã ra trường rồi,bạn bè mỗi đứa một phương.Giờ em không còn khoác trên mình màu áo xanh ấy nữa...Không biết một lúc nào đó,khi đã xa xôi lắm rồi,em thèm được khoác lên mình bộ quân phục ấy.Em sẽ...sẽ phải làm như thế nào???

tuandunguyen

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Này,em có biết không?



Này,em có biết không?anh thích kem lắm đấy!Vì cái cách em nói "Chào anh" mà môi vẫn dính đầy kem.Mất lịch sự quá chứ còn gì?Nhưng có ai ngờ được,đó lại là câu nói mở đầu cho câu chuyện đầy phiêu lưu của chúng mình...?

Này,em có biết không?anh chẳng làm như thế bao giờ!Vậy mà anh lại "liều mạng" gửi mẩu giấy nhỏ cho một cô gái chưa từng quen biết..."nháy máy qua cho anh,em nhé!" rồi hồi hộp chờ đợi cả đêm...

Này,em có biết không?đôi lúc anh ghét em lắm ấy!Vì cái cách nói chuyện của em rất "lấc cấc" và "xấc xược",thỉnh thoảng làm anh sôi máu muốn điên lên...nhưng rồi tự nhủ "đằng nào thì mình cũng đâu có gặp cô ta?"

Này,em có biết không?đôi lúc anh gọi cho em rồi ôm đàn và hát.Lúc ấy anh đang rất buồn,buồn thật sự,muốn một người nào đó nghe anh hát,cũng như trải lòng mình.Vậy mà chỉ có em,một người ở xa nhất,kiên nhẫn nhất...!

Này,em có biết không?Anh đã phì cười về những tấm hình của anh trên blog của em.Thật là lạ,em chưa từng xin phép cơ mà...?!

Này,em có biết không?Ngày em vượt biết bao đường xa tới thăm,để hoàn thành một lời hứa với anh cũng là lúc anh mơ hồ biết rằng mình sắp "phá bỏ" một lời hứa-của anh-với chính bản thân mình - rằng - "sẽ không YÊU thêm một lần nào nữa"!

Này,em có biết không?khoảng thời gian bên cạnh em.Anh cứ phải luôn "chiến đấu",với lý trí và tình cảm,với bản thân,với những suy nghĩ,đắn đo về tương lai của mình,thậm chí cả những tin đồn về hai ta nữa.Nhưng thực ra thì điều ấy anh không quan tâm,khó khăn nhất chính là "chiến đấu" với đôi mắt của em...cách mà em nhìn anh thật khó có thể diễn tả hết bằng lời!Anh nhớ đôi mắt ấy!

Này,em có biết không?anh thích nghe em kể chuyện về gia đình và bạn bè mình...Chuyện về "Boa",về "Móa" về chị gái,về anh trai hiền lành ngốc nghếch,chuyện về đứa bạn thân từ khi mới bước vào trường.Lúc ấy,anh hiểu rằng - em không nói dối...!

Này,em có biết không?anh sẽ không bao giờ quên được hình ảnh em luống cuống giặt và gấp quần áo cho anh ,hình ảnh em lúng túng vụng về lúc nấu ăn,hình ảnh em chống cằm ngồi dưới hàng ghế khán giả và mỉm cười...

Này,em có biết không?anh sẽ không bao giờ quên được phản ứng của em khi anh lắc đầu nói "Không cải tạo được đâu...".Anh sai,anh sai rồi!Chẳng có gì là không được mà,phải không em?

Em à,em có biết không?khi em lên xe và không dám quay lại nhìn anh thêm một lần nữa,là lúc anh hiểu,hiểu rằng có lẽ sẽ còn rất lâu chúng ta mới được gặp lại nhau,hoặc... không bao giờ...!Không sao,em ạh,vì anh đã thấy được điều đó từ trước khi dám nói "anh yêu em".Điều đó không quá quan trọng,không quan trọng như cuộc sống của em từ trước khi gặp anh vậy!Điều anh quan tâm nhất và quan trọng đối với anh nhất,đó là khi em thật lòng nói "EM YÊU ANH"

Này,em có biết không? ANH YÊU EM NHIỀU LẮM ĐẤY!

tuandunguyen

Hải Phòng ơi...


Hải Phòng ơi

Nghe trong gió khơi
Có tiếng ai thì thầm trên cát
Và hương vị nồng nàn mặn chát
Của cha ông thuở lập đất vọng về

Hải Phòng ơi
Ở nơi xa xôi
Có ai chơi vơi
Đăm đắm trông ra phía chân trời
Theo cánh buồm đỏ tươi
Đang căng gió...

Tôi sinh ra từ đó
Hải Phòng - của tôi ơi!
tuandunguyen